Tìm kiếm
Similar topics
Latest topics
Top posting users this week
No user |
Statistics
Diễn Đàn hiện có 58 thành viênChúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: boroco
Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 510 in 261 subjects
Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 16 người, vào ngày Sun Apr 28, 2024 9:50 am
Câu chuyện với biển...
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Câu chuyện với biển...
Dành cho những trái tim không bao giờ yên tĩnh
Những câu chuyện lan man không hồi kết...
(Nối dài cái kết của "Cô đơn...và một thông điệp mùa Noel")
Khi chính mình là người trong cuộc mình mới biết có những khi chả thể “quay đầu” vì “bờ” quá lạnh lẽo, đơn độc và nhiều muộn phiền, nhói đau. Trong khi đó “biển” lại quá đẹp, quá cuốn hút...
Người ta thường nói câu: “quay đầu là bờ” để khuyên ai từ bỏ một việc gì đấy, nhưng có bao nhiêu người đủ can đảm, đủ mạnh mẽ để “quay đầu”? Người ngoài đứng đó chê cười những kẻ không thể “quay đầu” nhưng khi chính mình là người trong cuộc mình mới biết được có những khi chả thể “quay đầu” vì “bờ” quá lạnh lẽo, đơn độc và nhiều muộn phiền, nhói đau. Trong khi đó “biển” lại quá đẹp, quá cuốn hút, dạt dào cảm xúc, lúc ồn ào, lúc phẳng lặng làm cho người ta nhớ nhung, yêu mến, say đắm... chả thể nào quên.
Đôi khi quyết tâm vào bờ nhưng bất chợt quay lại nhìn biển và tự hỏi “Liệu đó có phải là quyết định đúng?”
Ta bước đi vào bờ nhưng tiếng sóng biển lại réo gọi và ta lại quay về phía biển, lại mỉm cười và ngã vào biển. Mặc dù ta biết biển sẽ lại đẩy đưa, lôi kéo ta ra khơi xa, sẽ dùng sóng đập vào ta khiến ta đau, vùi ta trong những cơn sóng mạnh khiến ta không thể tìm lối thoát.. Và rồi sẽ lại tự nhiên lặng sóng, lạnh lẽo như chưa từng kêu gọi ta. Ta lúc đấy như người bước ra từ cõi mộng, chênh vênh, lạc lõng giữa biển khơi không biết đâu là bờ, hay với ta bờ chỉ là một hòn đảo nhỏ xa tít tắp đến chính ta cũng không muốn bơi đến?
Có khi nào ta suy nghĩ quyết định đây là lần cuối? Thế là rút cuộc lần cuối của ta vẫn là cái cuối trong những cái cuối. Cho đến khi nào mới thực sự là lần cuối đây? Ta không biết, cũng không ai biết. Và cũng không muốn biết...
Do ta quyết thôi nhưng mỗi khi lý trí lên tiếng kêu ta quay vào bờ đi thì con tim ta lại la lên thật lớn rằng: "Ta ơi! Hãy bước về phía biển, biển đang chờ ta với vòng quay ấm áp, vui vẻ".
Ta đã không thể chối bỏ. Hình như chưa bao giờ ta hành động theo lý trí... Ta cứ để con tim ta dẫn dắt và ta đi lạc mất rồi, lạc giữa biển khơi mênh mông, thế mà khi lý trí lên tiếng bảo "Bờ kìa, dù chỉ là hòn đảo nhỏ thôi nhưng bơi vào đi bạn".
Ta chỉ đứng đó ngắm nhìn hòn đảo xinh đẹp mà không muốn rời biển. Có lúc ta cũng tò mò bước lên đảo, bước lên bãi cát trắng tinh, với ánh nắng vàng rực rỡ...ta ngồi đấy một mình nhìn ngắm biển.
Đôi khi thấy biển thật đẹp, thật dịu dàng...Nhưng đầy xa cách. Bởi vì biển với ta, đẹp quá, lung linh quá. Cho nên mới thật xót xa. Như một thứ ở ngay trước mặt mà nghìn trùng xa thẳm...
“Thiếu ta rồi biển có buồn không? Biển có nhớ ta không?”
Nằm trên bờ cát trắng... cát nhẹ nhàng chạm nhẹ vào người, hàng cây trên đảo hát ta nghe bài ca hạnh phúc nhưng sao tâm trí ta chỉ hiển hiện mỗi biển? Ta chỉ nghe biển hát dù chỉ là tiếng rì rầm nho nhỏ của sóng, biển dâng sóng tràn lên bờ cát... khẽ chạm nhẹ vào người ta thế mà ta cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc nho nhỏ len lỏi vào tim...cứ thế ta lại muốn nhìn thấy biển, nghe biển cười...Và ta lại đứng dậy đi về phía biển như chưa từng có chuyện gì xảy ra...
Ừ, ta yêu biển mà. Cũng biết biển vẫn yêu ta...Và biển vẫn là một nơi để ta quay về, nếu bở không còn chỗ đứng.
Nhờ có biển mà ta hiểu được thêm nhiều điều...Giá trị cuộc sống...
Nếu cho ta một phép màu, ta sẽ ước mình có thể thu biển lại trong một vòng tay. Nhưng biển là thế, ta không bao giờ hiểu trọn vẹn. Và ta vẫn yêu mãi, yêu chính sự lạ kì ấy...
Những câu chuyện lan man không hồi kết...
(Nối dài cái kết của "Cô đơn...và một thông điệp mùa Noel")
Khi chính mình là người trong cuộc mình mới biết có những khi chả thể “quay đầu” vì “bờ” quá lạnh lẽo, đơn độc và nhiều muộn phiền, nhói đau. Trong khi đó “biển” lại quá đẹp, quá cuốn hút...
Người ta thường nói câu: “quay đầu là bờ” để khuyên ai từ bỏ một việc gì đấy, nhưng có bao nhiêu người đủ can đảm, đủ mạnh mẽ để “quay đầu”? Người ngoài đứng đó chê cười những kẻ không thể “quay đầu” nhưng khi chính mình là người trong cuộc mình mới biết được có những khi chả thể “quay đầu” vì “bờ” quá lạnh lẽo, đơn độc và nhiều muộn phiền, nhói đau. Trong khi đó “biển” lại quá đẹp, quá cuốn hút, dạt dào cảm xúc, lúc ồn ào, lúc phẳng lặng làm cho người ta nhớ nhung, yêu mến, say đắm... chả thể nào quên.
Đôi khi quyết tâm vào bờ nhưng bất chợt quay lại nhìn biển và tự hỏi “Liệu đó có phải là quyết định đúng?”
Ta bước đi vào bờ nhưng tiếng sóng biển lại réo gọi và ta lại quay về phía biển, lại mỉm cười và ngã vào biển. Mặc dù ta biết biển sẽ lại đẩy đưa, lôi kéo ta ra khơi xa, sẽ dùng sóng đập vào ta khiến ta đau, vùi ta trong những cơn sóng mạnh khiến ta không thể tìm lối thoát.. Và rồi sẽ lại tự nhiên lặng sóng, lạnh lẽo như chưa từng kêu gọi ta. Ta lúc đấy như người bước ra từ cõi mộng, chênh vênh, lạc lõng giữa biển khơi không biết đâu là bờ, hay với ta bờ chỉ là một hòn đảo nhỏ xa tít tắp đến chính ta cũng không muốn bơi đến?
Có khi nào ta suy nghĩ quyết định đây là lần cuối? Thế là rút cuộc lần cuối của ta vẫn là cái cuối trong những cái cuối. Cho đến khi nào mới thực sự là lần cuối đây? Ta không biết, cũng không ai biết. Và cũng không muốn biết...
Do ta quyết thôi nhưng mỗi khi lý trí lên tiếng kêu ta quay vào bờ đi thì con tim ta lại la lên thật lớn rằng: "Ta ơi! Hãy bước về phía biển, biển đang chờ ta với vòng quay ấm áp, vui vẻ".
Ta đã không thể chối bỏ. Hình như chưa bao giờ ta hành động theo lý trí... Ta cứ để con tim ta dẫn dắt và ta đi lạc mất rồi, lạc giữa biển khơi mênh mông, thế mà khi lý trí lên tiếng bảo "Bờ kìa, dù chỉ là hòn đảo nhỏ thôi nhưng bơi vào đi bạn".
Ta chỉ đứng đó ngắm nhìn hòn đảo xinh đẹp mà không muốn rời biển. Có lúc ta cũng tò mò bước lên đảo, bước lên bãi cát trắng tinh, với ánh nắng vàng rực rỡ...ta ngồi đấy một mình nhìn ngắm biển.
Đôi khi thấy biển thật đẹp, thật dịu dàng...Nhưng đầy xa cách. Bởi vì biển với ta, đẹp quá, lung linh quá. Cho nên mới thật xót xa. Như một thứ ở ngay trước mặt mà nghìn trùng xa thẳm...
“Thiếu ta rồi biển có buồn không? Biển có nhớ ta không?”
Nằm trên bờ cát trắng... cát nhẹ nhàng chạm nhẹ vào người, hàng cây trên đảo hát ta nghe bài ca hạnh phúc nhưng sao tâm trí ta chỉ hiển hiện mỗi biển? Ta chỉ nghe biển hát dù chỉ là tiếng rì rầm nho nhỏ của sóng, biển dâng sóng tràn lên bờ cát... khẽ chạm nhẹ vào người ta thế mà ta cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc nho nhỏ len lỏi vào tim...cứ thế ta lại muốn nhìn thấy biển, nghe biển cười...Và ta lại đứng dậy đi về phía biển như chưa từng có chuyện gì xảy ra...
Ừ, ta yêu biển mà. Cũng biết biển vẫn yêu ta...Và biển vẫn là một nơi để ta quay về, nếu bở không còn chỗ đứng.
Nhờ có biển mà ta hiểu được thêm nhiều điều...Giá trị cuộc sống...
Nếu cho ta một phép màu, ta sẽ ước mình có thể thu biển lại trong một vòng tay. Nhưng biển là thế, ta không bao giờ hiểu trọn vẹn. Và ta vẫn yêu mãi, yêu chính sự lạ kì ấy...
ngnhah- Thiếu úy
- Giới tính : Tổng số bài gửi : 65
Điểm : 5052
Danh tiếng : 0
Sinh nhật : 21/11/1995
Ngày gia nhập : 18/11/2010
Tuổi : 28
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
Sat Sep 08, 2012 11:48 am by Khách viếng thăm
» GỖ NGUYÊN LIỆU THẬT ĐỘC ĐÁO!!!
Wed Aug 29, 2012 11:37 am by Khách viếng thăm
» TRUNG TÂM MỸ THUẬT MS TUYỂN SINH
Sun Aug 26, 2012 12:21 pm by Khách viếng thăm
» Venus Bảo Bình
Mon Jun 11, 2012 8:36 am by ngnhah
» Chuyến đi chơi suối của B4
Sun Jun 10, 2012 8:48 am by Our_last_Stand
» Hand Shadow Performence. <<<<Vô đối
Mon Jun 04, 2012 9:48 am by mihemihe
» Thu cuối Chế (biến thái level 10 sao) :))
Sat Jun 02, 2012 5:10 pm by ngnhah
» Khmer - Tim Lai Giac Mo - Ho Ngoc Ha
Sat Jun 02, 2012 4:52 pm by ngnhah
» Thêm 1 cuốn album ở Thạch Lâm nữa nhé!
Sat Jun 02, 2012 4:02 pm by ngnhah